1. Welcome to the Black parade
To be honest, mình không phải là fan lớn của MCR... cho đến gần đây. Tất nhiên mình vẫn thích chất nghịch ngợm của Na na na, teenager. Nhưng mình không bao giờ tưởng tượng được một bài nào có thể làm mình suýt... khóc như Welcome to the Black parade.
MV của nó ám ảnh kiểu gì đó.
Mình thích nhất là đoạn intro của bài. Một chút đắng ngọt, sắc lẹm. Một đoạn hát đơn giản thôi nhưng kì lạ. Chắc mình không diễn tả được lắm. Cả tiếng guitar lead. Có một chút làm mình nhớ đến Nightmare của A7x, chỉ là một tập hợp nốt đơn giản không rơi ra ngoài vòng trưởng thứ nhưng làm mình rợn người.
Đúng chất của MCR, mộc mạc, không hề cầu kì kĩ thuật mặc dù trình độ của mấy ổng ... flawless. Thú thật là bài này làm mình nghĩ đến Pursuit of Happiness, hoặc Inception. Giống như người cha để lại một cái gì đó cho đứa con trai. Và đứa con nhặt nó lên... bằng một cách nào đó.
Điểm đáng giá nhất trong bài là tiếng trống dồn nhịp đều đặn 1 2 1 2. Nó vừa đủ để tôn giọng hát của ca sĩ chính (sorry mình là loại fan chỉ nghe nhạc, không tìm hiểu band bao giờ, he he), nhưng vẫn là thứ dẫn dắt band nhạc. Đó chính là điều mình kì vọng ở bất cứ tay trống nào. Leader của band phải là trống, không phải người hát.
Guitar trong bài là một câu chuyện khác. Ờm mình có cảm giác guitarist được đào tạo kiểu cổ điển. Các anh chơi rất chuẩn mực, không cầu kì, phô diễn kĩ thuật như nhiều guitarist *lổi tiếng*... WttBP đủ khó để phải bỏ công sức vào tập, nhưng tập một cách thích thú, không phải gồng mình cố gắng.
Khỏi nói về bassist và vocalist, tại mình chả biết gì để nói.
Nhưng cả band đã hoà hợp với nhau rất đẹp để làm nên một bài hát đẳng cấp đến vậy. Không biết phải tu bao kiếp mới đến đc đó nữa :(
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét